Noel và vấn đề... thần kinh
Người đàn ông lớn tuổi dắt đứa con trai trạc đôi mươi của mình tới phòng mạch 1 bác sĩ tâm lý với vẻ mặt vô cùng lo lắng:
- Đứa con trai của tôi luôn miệng nói nó chính là ông già Noel từ nhiều năm nay đấy bác sĩ ạ!
- Thế sao ông không dắt nó tới đây ngay từ năm đầu tiên?
- Vì tôi đợi tới giờ mà thấy nó vẫn chưa leo vào nhà bằng ống khói để tặng quà cho tôi, nên tôi mới biết nó có vấn đề về thần kinh!
*
* *
Thằng em sinh đôi
Một anh chàng tâm sự với bạn:
- Tôi có một thằng em sinh đôi giống tôi như hai giọt... rượu, đến nỗi người ta luôn nhầm chúng tôi với nhau và tôi luôn phải trả giá cho những hành động sai trái của nó. Hồi nhỏ, tôi luôn bị đánh đòn khi nó gây lộn ở bên ngoài...
- Khổ thân anh!
- Chưa nhằm nhò gì! Tôi còn bị ngồi tù thay nó mấy năm chỉ vì nó say rượu quấy rối. Người yêu của tôi cũng bị nó cưới làm vợ! Nhưng giờ thì tôi trả thù được nó rồi...
- Bằng cách nào?
- Tuần trước, tôi giả vờ chết và thế là người ta chôn nó khi nó đang ngủ!
*
* *
Trả tiền oan
Chú nọ kiên nhẫn ngồi chờ trước cửa một tiệm ăn có treo bảng khuyến mãi: "Miễn phí và tặng quà có giá trị cho người khách may mắn thứ 100". Sau khi cần mẫn đếm tới người thứ 99, chú ta mới bước vào.
Chú gọi món ăn tả lả. Ăn xong, chú vui vẻ nói với chủ tiệm:
- Tôi là người khách may mắn phải không?
- Cậu định... “cười suốt 24 giờ” đấy à? Nói cho cậu biết: Cậu chỉ là người khách đầu tiên!
Chú khách tái mào:
- Thế còn những người vào trước?
- Họ vào chỉ để hỏi đã đến người khách thứ bao nhiêu thôi!
Thế là tiêu một tháng lương.
*
* *
Vợ đẻ nhờ ai
Chị Phèng đã vi phạm một điều khoản: "Trong thời gian hợp đồng lao động, người lao động không được sinh đẻ, nếu bên sử dụng lao động chưa cho phép".
Vợ chồng chị Phèng biết thế, nhưng bởi lớn tuổi mới cưới nhau, nên vẫn liều chấp nhận mất việc. Thế là chị có bầu.
Hôm ấy chị Phèng trở dạ đau đẻ. Vì đã nhiều tuổi, lại có mang lần đầu, nên rặn mãi, vỡ hết ối rồi mà đứa bé vẫn không chịu chui ra.
Chị ta khóc gào, lo lắng, trong khi chồng chị cũng cuống lên. Trong cảnh "nước sôi, lửa bỏng" như vậy, thật là “trâu chết nhằm lúc khế rụng”, nhằm lúc cả nhà đang lo âu, thì trưởng phòng tổ chức cơ quan tới, trao quyết định buộc thôi việc của giám đốc cho chị Phèng.
Vừa quá ngạc nhiên, vừa bực tức, chị Phèng hực lên một tiếng rõ to. Ai ngờ, đó chính là cú hích giúp thằng bé bụ bẫm chào đời. Anh Phèng lao ngay tới. Câu đầu tiên anh Phèng kêu váng lên:
- Vô cùng cảm ơn ông giám đốc!